Dựa vào bài "Thực hành code tạo bảng và tùy biến giá trị các thông số - Bảng màu" và căn cứ vào giá trị màu đã cho tại trang "Bảng giá trị các màu", tôi đã tùy biến code để tạo ra các nền màu như dưới đây:
Giá trị màu nền abc1 là : #66BB33
abc1
Giá trị màu nền abc2 là : #D7D700
abc2
Giá trị màu nền abc3 là : #CFCFCF
abc3
Giá trị màu nền abc4 là : #0000FF
abc4
Giá trị màu nền abc5 là : #7000DF
abc5
Giá trị màu nền abc6 là : #FF0000
abc6
Giá trị màu nền abc7 là : #00FF00
abc7
Giá trị màu nền abc8 là : #FF00FF
abc8
Muốn có thêm nhiều giá trị màu ta trở lại "Bảng giá trị các màu để chọ những màu nào ưa thích.
==================================
Dưới đây là lấy một nền để post thử văn bản vào xem thế nào. Ví dụ lấy nền abc4:
Ai về chợ huyện Thanh Vân,
Hỏi xem cô Tú đánh vần được chưa?
Đánh vần năm ngoái năm xưa.
Năm nay quên hết vẫn chưa biết gì ?
Trên trời tiếng sáo vu vi,
Vằng nghe ai học chữ i chữ tờ
-----------------------------
abc4
Hỏi xem cô Tú đánh vần được chưa?
Đánh vần năm ngoái năm xưa.
Năm nay quên hết vẫn chưa biết gì ?
Trên trời tiếng sáo vu vi,
Vằng nghe ai học chữ i chữ tờ
-----------------------------
Vào thời
nhà Tiền Lê việc học ở nước ta bắt đầu phát triển nhưng trường sở thiếu thốn
rất nhiều. Thầy dạy cũng không đầy đủ nên các học trò thường phải vào kinh đô
Hoa Lư để trau dồi sở học. Dù được gọi là kinh đô nhưng đất Hoa Lư rất nhỏ hẹp,
địa thế hiểm trở chỉ tiện cho việc phòng thủ chiến lược quân sự, không phải là
nơi có thể mở mang về mặt hành chánh. Người đông, đất hẹp nên những người mới
đến đều phải mướn hay dựng lều ở những gò núi xa ngoài vòng thành.
Đặng Hệ là một trong những người chịu chật vật trong cuộc sống nơi kinh thành. Dòng dõi của Hệ trước thuộc vùng Đỗ Động Giang nhưng sau phải lánh nạn giặc giã thời Thập Nhị Sứ Quân nên tản cư đến trú ngụ tại đất Bố Hải Khẩu. Cha mẹ Hệ thuộc lớp nông dân tay lấm chân bùn, cuộc sống rất khó nhọc, lo lắng từng vụ mùa nên quyết chí cho con theo đường kinh sử hầu mai sau được thoát đời cùng cực và cũng để vẻ vang cho dòng họ. Ông bà tom góp của cải trong nhà, dù không được bao nhiêu nhưng cũng đủ để gởi cho Hệ lên được Hoa Lư trọ học. Thời gian đầu ông bà cố gắng gởi tiền bạc đều đặn cho Hệ nhưng sau một bận mất mùa vì vỡ đê, ông bà phải ngưng việc trợ cấp dù trong lòng họ vô cùng đau khổ. Tuy biết được gia cảnh túng bấn và phải sống rất cần kiệm nhưng cuối cùng Hệ cũng đành bỏ học, ra đời làm lụng để kiếm sống. Lúc ban đầu Hệ rất cực nhọc vì bản chất thân thể thư sinh yếu đuối, ít kham nỗi công việc tay chân. Nhiều đêm chàng nhìn đôi tay tươm máu mà nuốt nước mắt cho khỏi bật lên tiếng khóc. Một vài tháng sau, công việc quen dần chàng cảm thấy đỡ vất vã, tâm hồn thanh thản hơn và cam chịu bằng lòng cùng số mạng.
Trong thời gian còn đi học, Hệ có nhiều bạn nhưng đến khi chàng lâm cảnh túng cùng, đa số bỏ rơi chàng, lơi là không giao thiệp nữa. Thấy cảnh nhân tình bội bạc, Hệ cũng xa lánh dần mọi người, duy chỉ có một người bạn tên Đào Cam Mộc vẫn hay lui tới, thăm nom, giúp đỡ chàng chút ít, khi đấu gạo, lúc quan tiền. Mộc là con nhà võ nhưng cha mẹ khuyên bảo con phải trau luyện thêm văn chương. Tuy không thích lắm nhưng Mộc vâng lời cha mẹ, khi làm bạn với Hệ và được chàng chỉ dẫn thêm nên nghề văn của Mộc cũng được vào hàng khá. Không giúp được bạn nhiều về phần tiền bạc nhưng Mộc luôn khuyên giải, an ủi bạn đừng nên nản lòng trước nghịch cảnh. Hệ vô cùng cảm kích tấm lòng tốt đẹp của bằng hữu. Mối giao thiệp của hai người ngày càng thân thiết.
Đặng Hệ là một trong những người chịu chật vật trong cuộc sống nơi kinh thành. Dòng dõi của Hệ trước thuộc vùng Đỗ Động Giang nhưng sau phải lánh nạn giặc giã thời Thập Nhị Sứ Quân nên tản cư đến trú ngụ tại đất Bố Hải Khẩu. Cha mẹ Hệ thuộc lớp nông dân tay lấm chân bùn, cuộc sống rất khó nhọc, lo lắng từng vụ mùa nên quyết chí cho con theo đường kinh sử hầu mai sau được thoát đời cùng cực và cũng để vẻ vang cho dòng họ. Ông bà tom góp của cải trong nhà, dù không được bao nhiêu nhưng cũng đủ để gởi cho Hệ lên được Hoa Lư trọ học. Thời gian đầu ông bà cố gắng gởi tiền bạc đều đặn cho Hệ nhưng sau một bận mất mùa vì vỡ đê, ông bà phải ngưng việc trợ cấp dù trong lòng họ vô cùng đau khổ. Tuy biết được gia cảnh túng bấn và phải sống rất cần kiệm nhưng cuối cùng Hệ cũng đành bỏ học, ra đời làm lụng để kiếm sống. Lúc ban đầu Hệ rất cực nhọc vì bản chất thân thể thư sinh yếu đuối, ít kham nỗi công việc tay chân. Nhiều đêm chàng nhìn đôi tay tươm máu mà nuốt nước mắt cho khỏi bật lên tiếng khóc. Một vài tháng sau, công việc quen dần chàng cảm thấy đỡ vất vã, tâm hồn thanh thản hơn và cam chịu bằng lòng cùng số mạng.
Trong thời gian còn đi học, Hệ có nhiều bạn nhưng đến khi chàng lâm cảnh túng cùng, đa số bỏ rơi chàng, lơi là không giao thiệp nữa. Thấy cảnh nhân tình bội bạc, Hệ cũng xa lánh dần mọi người, duy chỉ có một người bạn tên Đào Cam Mộc vẫn hay lui tới, thăm nom, giúp đỡ chàng chút ít, khi đấu gạo, lúc quan tiền. Mộc là con nhà võ nhưng cha mẹ khuyên bảo con phải trau luyện thêm văn chương. Tuy không thích lắm nhưng Mộc vâng lời cha mẹ, khi làm bạn với Hệ và được chàng chỉ dẫn thêm nên nghề văn của Mộc cũng được vào hàng khá. Không giúp được bạn nhiều về phần tiền bạc nhưng Mộc luôn khuyên giải, an ủi bạn đừng nên nản lòng trước nghịch cảnh. Hệ vô cùng cảm kích tấm lòng tốt đẹp của bằng hữu. Mối giao thiệp của hai người ngày càng thân thiết.
abc4
Và nền abc5 :
Một vài tháng sau nhà trọ chứa thêm nhiều người mới đến, trở nên
chật chội và tạo ra nhiều sự chung đụng không tốt nên Hệ định tìm nơi khác để
ở. Mộc mời bạn về ở chung nhưng Hệ sợ trở ngại cho bạn nên tìm cách từ chối.
Thời may có người chỉ cho Hệ một miếng đất trống trên một ngọn đồi ở ngoại
thành. Hệ đến xem thì thấy đó là một bải đất hoang, cây cối um tùm, cỏ hoang
mọc cao gần đến đầu, xung quanh không có nhà ở trừ một căn nhà cũ kỹ, hình như
đã có sẵn từ lâu lắm.Căn nhà nằm chơ vơ trên đỉnh đồi, nhìn xuống toàn cảnh
vùng Hoa Lư, trông như môt người lính canh cửa ngỏ của kinh thành. Hệ hơi do dự
vì miếng đất cách xa kinh thành đến vài dặm, hơi bất tiện cho công việc làm
hàng ngày của chàng nhưng được những điều lợi là vô cùng yên tỉnh và phong cảnh
rất đẹp.
Hệ đến căn nhà kia để hỏi thăm. Một ông lão người Tàu, rất già,
ước chừng hơn 80 tuổi bước ra. Ông hơi ngạc nhiên vì lâu lắm mới có người lai
vãng đến đây, và càng kinh ngạc khi nghe Hệ bày tỏ ý định muốn đến cư ngụ tại
nơi hoang vắng này. Ông khuyên can:
- Cậu ạ, ở đây làm gì. Chỗ này vắng vẻ, không hợp với những người
trai trẻ như cậu, hơn nữa nhiều khi lại có lắm điều nguy hiểm. Tôi ở đây đã mấy
mươi năm nên biết rõ lắm. Không tốt đâu.
Hệ thầm nghĩ rằng hình như ông lão ngăn cản, không muốn chàng đến
đây vì một lý do nào khác hơn là nguy hiễm vì chính ông ta đã ở đây bao nhiêu
năm nay mà vẫn an toàn. Càng suy nghĩ chàng càng thêm thắc mắc nên đem sự việc
bàn với Đào Cam Mộc. Hai người nghĩ mãi không ra, chàng dọ hỏi nhưng cũng không
ai biết lai lịch, gốc gác của ông già. Cuối cùng lòng ương ngạnh và tính tò mò
của hai chàng trai trẻ đã thắng nên Hệ quyết định dọn đến đỉnh đồi. Mộc hứa sẽ
thường xuyên đến thăm và cũng để trông chừng bạn.
Mộc đến giúp bạn phát đất, dựng một cái lều nhỏ nhưng khá khang
trang cách căn nhà của ông già Tàu chừng vài tầm nhảy. Ngày đầu dọn đến, Hệ và
Mộc sang gặp và chào ông già một lần nữa đề tỏ tình láng giềng thân cận. Ông
già mừng vì có người ở gần, bớt cô đơn nhưng trong ánh mắt của ông hiện lên đầy
vẻ băn khoăn, lo âu. Ông mời hai người vào nhà dùng trà theo phép lịch sự.
Trong nhà không có bày biện đồ đạc gì ngoài chiếc giường nhỏ nơi góc nhà. Chính
giữa nhà là một bàn thờ lớn nhưng chỉ có một bài vị lớn bằng hai bàn tay, chữ
viết ngoằn ngoèo mà cả hai người đều không đọc được. Trước bài vị là một bát
cắm đầy chân hương, một vài cây đang cháy, khói bay nghi ngút khắp căn nhà.
Cạnh bàn thờ là một tượng thần bằng đất sét nung, cao bằng người thật, mặt mày
trông thật dữ dằn, vừa thoáng nhìn Hệ đã hơi rùng mình. Tượng được khoác một bộ
giáp y bằng kim loại, tay cầm một cây đại đao, trông y như một viên võ tướng
đang đứng chầu. Ông già cho biết đây là bàn thờ tổ của gia tôc họ Cao của ông,
lưu lạc sang đất Giao Chỉ từ mấy đời trước. Chuyện vãn một lúc, hai người kiếu
từ lui ra. Lòng họ vẫn còn đầy thắc mắc nhưng không tiện hỏi ra.
Cuộc sống của Hệ dần dần trở lại bình thường. Mỗi sáng chàng phải thức dậy thật sớm để đi xuống kinh thành làm việc đến tối mịch mới về. Chàng gởi một phần lớn số tiền kiếm được về quê giúp cha mẹ đỡ phần vất vả. Ông bà buồn cho hoàn cảnh của con nhưng phải đành tự an ủi rằng số phần của gia đình không thoát ra được kiếp ao tù tăm tối. Đào Cam Mộc thỉnh thoảng đến ở vài hôm, lợi dụng khung cảnh vắng vẻ tiện cho việc tập võ nghệ. Được chân truyền bởi các danh sư, Mộc đã trở nên một tay võ sĩ cừ khôi ở Hoa Lư. Nhiều lần triều đình cho người đến vời chàng gia nhập vào đội Ngự Lâm nhưng vì thấy chính sự bắt đầu bất an nên chàng luôn kiếm cớ từ chối. Chàng định chỉ dạy cho Hệ vài thế võ phòng thân nhưng thấy bạn không quan tâm về võ thuật cho lắm nên chàng cũng ngừng, không muốn ép uổng.
Cuộc sống của Hệ dần dần trở lại bình thường. Mỗi sáng chàng phải thức dậy thật sớm để đi xuống kinh thành làm việc đến tối mịch mới về. Chàng gởi một phần lớn số tiền kiếm được về quê giúp cha mẹ đỡ phần vất vả. Ông bà buồn cho hoàn cảnh của con nhưng phải đành tự an ủi rằng số phần của gia đình không thoát ra được kiếp ao tù tăm tối. Đào Cam Mộc thỉnh thoảng đến ở vài hôm, lợi dụng khung cảnh vắng vẻ tiện cho việc tập võ nghệ. Được chân truyền bởi các danh sư, Mộc đã trở nên một tay võ sĩ cừ khôi ở Hoa Lư. Nhiều lần triều đình cho người đến vời chàng gia nhập vào đội Ngự Lâm nhưng vì thấy chính sự bắt đầu bất an nên chàng luôn kiếm cớ từ chối. Chàng định chỉ dạy cho Hệ vài thế võ phòng thân nhưng thấy bạn không quan tâm về võ thuật cho lắm nên chàng cũng ngừng, không muốn ép uổng.
abc5
Màu rất đẹp !
Trả lờiXóaMuốn hiểu làm thế nào để tạo ra các nền màu như trong bài này thì phải đọc kỹ hai bài đã post trước. Nếu nắm được hai bài đó thì tự mình có thể tạo ra hàng trăm nền màu khác nhau dễ dàng.
Trả lờiXóa